Phạm Văn Trọng Tính

Dạo bước chốn nhân gian!

Khói lam chiều mỏng như tơVấn vương giữ mãi, mây mờ ngừng xuôi.Ai nhìn mà chẳng ngậm ngùiMột niệm khởi nhẹ, rồi rơi không lời Ao sen gợn bóng mây trờiLá vừa nghiêng đã rụng lời […]

Có buổi sớm, sương giăng nhẹ mặt hồ, người đi ngang ngỡ là khói. Nhưng ai từng ngồi lại đủ lâu sẽ biết, chỉ cần mặt trời lên, mọi thứ sẽ tan. Không cần xua, không […]

Sau những đợt sáp nhập đơn vị, nhiều người bỗng thấy mình ở xa cơ quan hơn trước.Quãng đường đi làm dài thêm vài chục cây số. Sáng phải dậy sớm hơn, chiều về muộn hơn. […]

Không còn hỏi lối về đâuGió bay cũng đủ nhiệm mầu bước chânChân như chẳng phải xa gầnChỉ là một niệm lặng thầm giữa tâm Không mong trăng sáng đêm rằmVì trăng vốn đã trong ngần […]

Có những người bước đi giữa đời với vẻ ngoài tươm tất, ăn nói khéo léo, luôn biết phải nói gì để được lòng, làm gì để được khen. Họ mang một nụ cười vừa đủ, […]