Phạm Văn Trọng Tính

Dạo bước chốn nhân gian!

Có người vừa học được vài điều, đã tưởng mình nắm cả bầu trời. Đạt được chút thành công, đã vội đứng cao mà nhìn xuống. Nhưng càng đứng trên chỗ mong manh, càng dễ rơi. […]

Có những buổi sáng, vừa mở mắt đã thấy cái ăn gọi dậy. Chưa kịp ngồi yên, tâm đã chạy tới mâm cơm, ly cà phê, ổ bánh mì. Cái ăn trở thành tiếng chuông báo […]

Trong đời sống, điều khiến con người trở nên nhỏ bé nhất không phải là nghèo khó hay thất bại, mà chính là cái thói xu nịnh, dựa dẫm để cầu lợi riêng. Đáng buồn thay, […]

Nửa đêm, không tiếng gió, không ánh đèn, chỉ có bóng của hư vô vờn qua tâm đã lặng. Ta ngồi, không mong gì thêm ở cuộc đời. Sắc – không, như giọt sương tan khi […]

Vị tằng nhất đảm thế gian ti,Mạc tranh minh nguyệt chiếu nhân thì.Phong tĩnh vân hành vô dự cáo,Hoa hương hà đãi ngữ khoa chi. ——– With Metta TT