Tôi từng đi qua đoạn đường đó,
Cũng từng nghĩ mình đúng giữa sai.
Cũng từng sống như chưa từng sống,
Và hỏi trời, sao mãi chẳng an ai.
Tôi đã thấy những điều không gọi,
Tựa sương mai phủ kín hàng cây.
Không màu sắc, không tên, không lý,
Mà khiến lòng thôi chẳng muốn đầy.
Tôi nhìn anh – giữa ngày đang sáng,
Vẫn mải đi như thể sắp muộn rồi.
Anh đâu biết…
Đã tới nơi từ sớm,
Chỉ vì chưa dừng bước, nên xa xôi.
Tôi nghe người quanh tôi thở gấp,
Nói về buồn, và cả những lo âu.
Mỗi ánh mắt như tìm nơi nép,
Dưới mái hiên quen, giữa cuộc bể dâu.
Tôi không bảo gì thêm đâu, thật,
Chỉ thỉnh thoảng nhắc nhẹ một câu.
Rằng có khi…
Chẳng cần hiểu nhiều nữa,
Chỉ cần lặng, để biết mình đang đâu.
———-
With Metta
TT