Phạm Văn Trọng Tính

Dạo bước chốn nhân gian!

Bài số….

Đừng khen chê khi lòng chưa sáng,
Hiểu được gì qua trải nghiệm riêng.
Nghiệp duyên chưa tỏ chính mình,
Sao vội phán xét bóng hình thế gian?
Chẳng soi thấy chính tâm can,
Sân si che lấp, muôn vàn vô minh.
Chánh niệm chưa khởi chân tình,
Lại đem vọng tưởng thấy mình “thánh nhân”?.
Hãy quay lại chính bản thân,
Lặng nghe hơi thở âm thầm trôi qua.
Một khi tâm chẳng còn xa,
Mới hay muôn pháp đều là lặng thinh.
Người người học chữ phân minh,
Mà tâm chưa sạch tội tình lê thê.
Dẫu mang mười vạn lời thề,
Chưa qua quán chiếu cũng mê luân hồi.
Thế gian luận lý đôi hồi,
Chấp câu chữ cứng, ngỡ đời thẳng ngay.
Một khi ngã chấp còn đầy,
Mọi điều hiển hiện chỉ dày mộng thôi.
Người sống giữa vạn âm lời,
Ngỡ rằng biết rõ cuộc đời thịnh suy.
Nhưng trong tận đáy tâm này,
Cơn mê vẫn cuộn từng ngày trôi qua.
Biết nhiều chưa chắc là ta,
Khi chưa thấu được thật ra chính mình.
Danh xưng học rộng thông minh,
Vẫn là mộng mị nếu sinh si hoài.
Hãy thôi xét đoán đúng sai,
Ngồi yên thắp ngọn nến dài trong tim.
Một khi lặng gió, thân im,
Tâm không còn vọng – pháp tìm về chân.
Bấy giờ mới thấy thâm ân,
Từng người – một nghiệp, một phần khổ đau.
Không ai giống ai đâu nào,
Chỉ trong tịch tĩnh mới vào thực tâm.
With Metta
TT

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *