Phạm Văn Trọng Tính

Dạo bước chốn nhân gian!

Chiều muộn, sau buổi giảng dạy, tôi ngồi ở quán cà phê ven sông, thả lòng chờ một người bạn. Quán đông nhưng yên, chỉ có một nhóm sinh viên ngồi gần đó, tiếng cười nói […]

Làm thầy không phải là ngồi ở ghế cao để người khác ngước nhìn, cũng chẳng phải để khoác cho mình áo uy quyền. Đó là một hành trình vừa học vừa dạy, vừa trải nghiệm […]

Có người vừa học được vài điều, đã tưởng mình nắm cả bầu trời. Đạt được chút thành công, đã vội đứng cao mà nhìn xuống. Nhưng càng đứng trên chỗ mong manh, càng dễ rơi. […]

Có những buổi sáng, vừa mở mắt đã thấy cái ăn gọi dậy. Chưa kịp ngồi yên, tâm đã chạy tới mâm cơm, ly cà phê, ổ bánh mì. Cái ăn trở thành tiếng chuông báo […]