Phạm Văn Trọng Tính

Dạo bước chốn nhân gian!

Nửa đêm, không tiếng gió, không ánh đèn, chỉ có bóng của hư vô vờn qua tâm đã lặng. Ta ngồi, không mong gì thêm ở cuộc đời. Sắc – không, như giọt sương tan khi […]

Vị tằng nhất đảm thế gian ti,Mạc tranh minh nguyệt chiếu nhân thì.Phong tĩnh vân hành vô dự cáo,Hoa hương hà đãi ngữ khoa chi. ——– With Metta TT

Không góp công chung, xin chớ phá, Chưa từng nhọc sức, chớ mong công. Gió qua chẳng nhận đang nâng cánh, Trăng sáng nào xưng rọi cánh đồng. Người trí lặng thầm trong việc lớn, Kẻ […]

Tôi từng đi qua đoạn đường đó,Cũng từng nghĩ mình đúng giữa sai.Cũng từng sống như chưa từng sống,Và hỏi trời, sao mãi chẳng an ai. Tôi đã thấy những điều không gọi,Tựa sương mai phủ […]

Cho hoa kia khoe sắc,đất vẫn cứ âm thầm đen màu như nỗi nhớ,dưới muôn bước thăng trầm. Chân người qua dẫm nát,đất chẳng oán than chi,ôm cả điều rất nặnghóa nhẹ tựa sương vi. Không chọn […]

Khói lam chiều mỏng như tơVấn vương giữ mãi, mây mờ ngừng xuôi.Ai nhìn mà chẳng ngậm ngùiMột niệm khởi nhẹ, rồi rơi không lời Ao sen gợn bóng mây trờiLá vừa nghiêng đã rụng lời […]

Không còn hỏi lối về đâuGió bay cũng đủ nhiệm mầu bước chânChân như chẳng phải xa gầnChỉ là một niệm lặng thầm giữa tâm Không mong trăng sáng đêm rằmVì trăng vốn đã trong ngần […]

Có lần ta nghe mộng giữa trưaTiếng xôn xao từ cõi không thưaNgười không nói mà tâm vang vọngLá chưa rơi đã biết đong đưa Có lần ánh mắt nhìn xuyên thẳmThấy khói sương kiếp trước […]