Phạm Văn Trọng Tính

Dạo bước chốn nhân gian!

CHUYỆN CON CÁO

Ngày xửa ngày xưa, trong khu rừng Rậm Rạp có một con cáo tên là Cáo Hương Mưu. Nó không khoẻ như hổ, không nhanh như nai, nhưng có cái đầu tính toán hơn cả sư tử.
Cáo Hương Mưu vốn là cố vấn truyền thông cho Vua Sư Tử, chuyên bày mưu vẽ kế, định hướng dư luận rừng. Nhờ đó, Sư Tử được lòng muôn loài, còn Cáo thì ăn không thiếu một buổi tiệc nào.
Nhưng rồi… gió đổi chiều. Sư Tử Già cải cách. Giới truyền thông phải công khai, minh bạch, không còn ai được lén bơm tin giả, thổi phồng công trạng. Cáo thấy đất sống không còn, lại sợ bị “khui” mấy trò cũ.
Một đêm trăng xế, Cáo Hương Mưu lén mang theo cả cặp tài liệu tối mật, vác đuôi chạy sang tổng hành dinh của Bầy Sói Trắng, kẻ thù không đội trời chung với Sư Tử.
Nó cúi chào Sói Đầu Đàn rồi thì thào:
“Tôi từng là người trong bóng tối của Sư Tử. Nay tôi đến vì lương tri… và lương bổng.”
Sói vỗ đùi cười ha hả và nghĩ thầm:
“Một kẻ từng phản vua thì hẳn có thể phản tất cả!”
Và thế là Cáo được bổ nhiệm làm Trưởng ban Định hướng Dư luận, một chức to như tai voi.
Ban đầu, Cáo sống như mơ: ăn thịt tươi, ngủ hang ấm, phát biểu hàng tuần. Nhưng chỉ vài tháng, Sói Đầu Đàn nhận ra mưu của Cáo toàn trò cũ rích: chia rẽ, nói xấu, bóp méo sự thật.
Đám sói con thì xì xào:
“Nó từng phản vua của nó, sao ta tin nó?”
Cuối cùng, Sói Đầu Đàn mỉm cười, lịch thiệp đưa Cáo vào phòng lưu trữ hồ sơ, nói rằng:
“Chúng ta không cần thêm mưu. Chúng ta cần sự tin tưởng.”
Cáo Hương Mưu lặng lẽ kéo đuôi vào bóng tối, nơi nó thuộc về từ đầu.
—–
TT

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *