Không còn hỏi lối về đâu
Gió bay cũng đủ nhiệm mầu bước chân
Chân như chẳng phải xa gần
Chỉ là một niệm lặng thầm giữa tâm
Không mong trăng sáng đêm rằm
Vì trăng vốn đã trong ngần không tên
Không buồn khi gió nổi lên
Bởi đời là cuộc lênh đênh vốn thường
Người đã thấy, chẳng còn vương
Một lời hơn kém, một đường đúng sai
Ăn trong tỉnh, thở trong khai
Mỗi hơi nhẹ xuống là ngày nhẹ lên
Không cầu Phật ở trên đền
Không mong giải thoát ở bên pháp nào
Chỉ là thấy nước chảy mau
Thấy hoa vừa nở đã nhàu nhụy rơi
Giữ tâm như giữ một lời
Không hứa, không trốn, không rời chính thân
Đi trong cõi chẳng còn phân
Mà trong từng bước vẫn gần với ta.
———–
With Metta
TT