Cho hoa kia khoe sắc,
đất vẫn cứ âm thầm
đen màu như nỗi nhớ,
dưới muôn bước thăng trầm.
Chân người qua dẫm nát,
đất chẳng oán than chi,
ôm cả điều rất nặng
hóa nhẹ tựa sương vi.
Không chọn làm rực rỡ,
không cần lời khắc ghi,
đất sinh sôi lặng lẽ
dưỡng nhành hoa bước đi.
Ai cúi nhìn dưới cỏ
mới thấy đất thầm ca
một bản kinh vô ngữ
cho người biết lắng xa…
————-
With Metta
TT