Phạm Văn Trọng Tính

Dạo bước chốn nhân gian!

Gắn Kết

Giữa người và người, sự gắn kết không chỉ đến từ tình cảm, mà còn đến từ nhu cầu, mục đích và lợi ích.
Không phải mọi cái bắt tay đều xuất phát từ thiện chí, cũng không phải mọi nụ cười nơi công việc đều chân thật.
Có những kết nối sinh ra từ thiện lành, nhưng cũng không thiếu mối ràng buộc được dệt từ toan tính.

Sự gắn kết, nếu xuất phát từ sự hiểu biết và đồng lòng, có thể tạo nên những điều phi thường.
Tập thể lớn lên nhờ người biết chia sẻ. Công việc thăng hoa khi mỗi người đều biết lắng nghe nhau không chỉ bằng tai, mà bằng lòng thành.
Gắn kết khi ấy là sức mạnh.
Là nơi mỗi cá nhân hòa vào tập thể mà không mất đi chính mình.

Nhưng cũng có sự gắn kết khác.
Loại đến từ sợ hãi, thỏa hiệp, và mong cầu riêng tư.
Khi một người gắn bó với ai đó không vì tin tưởng, mà vì sợ mất đi chỗ đứng.
Khi người ta nâng nhau không phải vì quý, mà vì “cùng phe”, cùng lợi.
Khi sự thân thiết là cái cớ để bỏ qua sai lầm, hoặc để che giấu lẫn nhau.
Gắn kết khi ấy trở thành xiềng xích ngọt ngào, bóp nghẹt lòng tự trọng và sự công bằng.

Không phải ai thân với nhau cũng đồng giá trị.
Không phải cứ cùng hội cùng thuyền là sẽ cùng hướng.
Có lúc, người gắn bó thân thiết lại chính là lý do khiến tập thể đi lệch hướng.
Một chút thiên vị, một cái gật đầu theo cảm tính, một lần nhân nhượng vì thân quen… cũng đủ làm lung lay một nền tảng vốn tưởng đã vững.

Nhưng cũng không thể sống cô lập.
Con người cần gắn kết để trưởng thành.
Giá trị thực sự nằm ở chỗ: giữa lợi ích và nguyên tắc, người ta chọn điều gì.
Giữa thân tình và công chính, lòng có nghiêng về phía thật – hay phía tiện?

Sự gắn kết đẹp là khi hai người có thể phản biện mà không đâm sau lưng,
góp ý mà không hạ nhục,
ủng hộ nhau mà không mù quáng.
Là khi đứng về phía đúng, kể cả khi người thân sai.

Sự trưởng thành không nằm ở việc có bao nhiêu người bên cạnh, mà ở chỗ dám nhìn sâu vào mối quan hệ đang giữ lấy – để thấy: điều gì là giữ gìn, điều gì là nên buông.

Sợi dây của sự gắn kết – nếu không buộc bằng sự thật, sớm muộn cũng đứt bởi sự nghi ngờ.
Còn nếu được thắt bằng sự tử tế, thì dù không còn bên nhau, vẫn để lại yên lòng.
—–
With Metta
TT

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *