Dạo này, tôi học được một điều:
Hãy ít liên lạc người khác nhất có thể.
Không phải vì lạnh lùng. Càng không phải vì cao ngạo.
Mà vì ai cũng đang có những bận rộn riêng, những phiền muộn riêng, và cả những vùng im lặng mà không muốn ai chạm tới.
Có người đang ngồi trước deadline. Có người đang chật vật với mưu sinh.
Có người chỉ muốn một ngày trôi qua yên ổn mà không bị kéo vào thêm bất kỳ câu chuyện nào.
Và tôi không muốn là một tiếng chuông nữa trong ngày của họ.
Tôi học cách giải quyết việc của mình, một mình.
Học cách ngồi yên thay vì hỏi han những điều có thể tra cứu.
Học cách lặng lẽ chịu đựng những cơn chao đảo mà không làm phiền ai.
Không nhắn tin, không gọi điện, không gửi lời nhờ vả khi chưa thật sự cần thiết.
Không gửi một icon buồn để người khác phải hỏi “có chuyện gì vậy”.
Không cố chứng minh sự tồn tại của mình bằng sự xuất hiện thường xuyên trong cuộc sống người khác.
Tôi học cách hiện diện bằng sự tử tế, chứ không phải bằng sự náo động.
Vì tôi biết – đôi khi, sự yên lặng chính là một kiểu quan tâm sâu sắc.
Và chừa cho nhau khoảng trống, chính là một cách để giữ gìn những mối quan hệ lâu bền.
———–
With Metta
TT