Im lặng của tập thể không phải lúc nào cũng là sự hòa hợp hay đồng thuận.
Nó có thể là khoảng trống lớn nhất, nơi sự sợ hãi, bất an và thờ ơ tích tụ âm thầm.
Khi mọi người đều giữ im lặng, không ai lên tiếng dù biết điều sai, đó là lúc tiếng nói chân thật đang bị bóp nghẹt.
Sự im lặng này không phải là hòa bình, mà là sự đầu hàng trước nỗi sợ mất an toàn, mất chỗ đứng, mất lợi ích.
Một tập thể im lặng như thế là tập thể không còn sức sống.
Không còn ai dám thách thức, không ai dám hỏi, không ai dám bảo vệ sự thật.
Mọi thứ trôi theo dòng chảy vô hình của sự thỏa hiệp và giả dối.
Trong im lặng, người ta dần mất khả năng nghe và nói thật.
Tiếng nói bị nuốt vào bóng tối, dần biến mất.
Chỉ còn lại những bóng người lặng lẽ, sống bên trong chiếc mặt nạ cam chịu.
Im lặng khiến cho những vấn đề ngày một lớn lên, trở nên mù mờ và nguy hiểm hơn.
Không ai nhìn thấy điều sai lầm được phơi bày, không ai sửa chữa trước khi quá muộn.
Một tập thể biết lắng nghe tiếng nói dù nhỏ nhất, dù khó nghe nhất, là tập thể biết giữ lấy sự sống và tiến bộ.
Tự do trong giao tiếp là hơi thở của sự phát triển.
Khi mất đi điều đó, tập thể không khác gì một cơ thể đang dần khô cằn, chờ một cơn mưa thức tỉnh.
Im lặng không phải lúc nào cũng là vàng.
Nó có thể là dấu hiệu đầu tiên của sự chết yểu.
—–
With Metta
TT