Phạm Văn Trọng Tính

Dạo bước chốn nhân gian!

Lặng Biết

Có lần ta nghe mộng giữa trưa
Tiếng xôn xao từ cõi không thưa
Người không nói mà tâm vang vọng
Lá chưa rơi đã biết đong đưa

Có lần ánh mắt nhìn xuyên thẳm
Thấy khói sương kiếp trước chưa tan
Bóng ai lặng lẽ qua thềm cũ
Vẫn mang về dấu bụi thời gian

Có lần hồn bước mà thân tĩnh
Vượt non cao chẳng để lại chân
Một niệm khởi thân tâm như bóng
Lặng tan vào mười hướng mây ngân

Có lần ngồi nghe trời rơi chậm
Cõi âm thầm gió gọi bên tai
Không ai nói mà như có nói
Vô hình che hiện ảnh hình sai

Nhưng lòng chẳng muốn ai nhìn thấy
Vì thấy nhiều dễ lạc nguồn xưa
Biết không giữ có khi thành mất
Tưởng gần rồi lại hóa xa mờ

Ta từng chạm từng nghe từng biết
Cũng từng nghiêng bởi chút phù hoa
Đến hôm nay chỉ mong nhắn nhủ
Hãy quay vào lặng chớ đi xa
——–
With Metta
TT

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *