Phạm Văn Trọng Tính

Dạo bước chốn nhân gian!

Luân hồi

Em từng là một đốm sáng nhỏ trong ký ức của tôi. Một người em — có thể là máu mủ, có thể chỉ là đồng hành trong một kiếp xưa rất xa. Có lúc, tôi nhớ mình từng nắm tay em qua những mùa lũ, từng che chở em khỏi tiếng gió gào sau mái nhà dột. Khi ấy, mắt em trong như giếng nước đầu làng. Em nó gọi tôi là anh.

Nhưng thời gian không đi thẳng, và nghiệp cũng chẳng nhẹ nhàng như mây trắng. Kiếp này, ta gặp lại nhau — không còn gọi nhau bằng tiếng anh em  thân tình trong gia đình, mà bằng danh xưng anh em trong tình “đồng nghiệp”.

Em giỏi. Nhanh nhẹn, sắc bén. Nhưng đôi mắt em – không còn là giếng lành năm xưa. Mắt em giờ như loài rắn – sáng, nhưng lạnh. Sâu, nhưng không chứa tình.

Tôi không trách. Tôi cũng không nghĩ mình đủ trong sáng để mong em giữ nguyên lòng cũ. Chúng ta ai cũng đã đổi thay. Chỉ khác là, tôi nhớ. Còn em thì không.

Có lúc, tôi thấy trong cách em cạnh tranh, dò xét, khôn khéo từng bước… là một lời nhắn không nói ra: “Tôi đã từng yếu đuối, và giờ không bao giờ để ai dẫn dắt mình nữa.” Có phải kiếp trước tôi đã không bảo vệ em đến cùng? Có phải tôi từng làm em thất vọng? Để giờ em phải bon chen tranh đấu, giành giựt và mưu mô với tất cả mọi người?

Tôi không tìm câu trả lời nữa.

Giờ đây, tôi không khen em, cũng không chê. Tôi không đứng đối đầu, cũng không hẳn đứng bên cạnh. Tôi chỉ đứng yên — để thấy.
Đôi khi, em cũng nhìn tôi thoáng qua. Có lúc thân thiện có lúc không, nhưng có chút gì phân vân. Có lẽ linh hồn vẫn nhận ra nhau, dù đầu óc thì không.

Tôi từng muốn nói một lời gì đó – một lời khuyên giải, một lời nhớ. Nhưng rồi tôi hiểu: sự trưởng thành thật sự là khi ta không cố sửa người khác bằng lời. Mà chỉ sửa chính mình bằng sự tĩnh lặng.

Nếu em có lạnh, tôi xin ấm. Nếu em có sắc, tôi chọn mềm. Nếu em đi nhanh, tôi nguyện đi chậm lại — không phải vì tôi kém hơn, mà vì tôi muốn thấy rõ con đường mình không còn lạc bước.

Chúng ta, có thể sẽ đi qua nhau một lần nữa trong luân hồi. Và tôi nguyện: dù em trở lại với bất kỳ đôi mắt nào, tôi vẫn nhận ra em – bằng trái tim không còn mong chi đáp trả.
—-
With Metta
TT

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *