Khói lam chiều mỏng như tơ
Vấn vương giữ mãi, mây mờ ngừng xuôi.
Ai nhìn mà chẳng ngậm ngùi
Một niệm khởi nhẹ, rồi rơi không lời
Ao sen gợn bóng mây trời
Lá vừa nghiêng đã rụng lời tưởng xưa
Gió qua không gọi, không thưa
Chỉ lòng chưa vắng nên chưa lặng chìm
Tiếng chuông văng vẳng bên thềm
Không vang để gọi, chỉ êm để dừng
Cánh sen chẳng giữ sắc hương
Nở trong im lặng chẳng vương bụi mù
Có người sống giữa nắng mưa
Mà tâm như thể đã thưa ánh ngày
Không mang cái khổ trên tay
Không mong điều đến, chẳng say điều rời
Mắt kia không nhuộm sắc đời
Chỉ soi một cõi không lời gọi tên
Đi trong khói bụi, để quên
Chạm muôn cảnh tưởng, chẳng bên cảnh nào
———
With Metta
TT