Có một thời, tôi từng tin rằng con người sinh ra để yêu thương, để sống vì nhau. Nhưng càng đi qua những năm tháng, càng va vào những nụ cười không thật, ánh mắt đầy toan tính, những lời nói êm dịu nhưng ẩn chứa sự lạnh lẽo, tôi mới hiểu rằng thế gian này không thiếu người biết sống, nhưng rất ít người sống thật.
Người ta tích lũy của cải không phải vì thiếu, mà vì chưa từng thấy đủ. Người ta che giấu sự thật không hẳn vì muốn lừa dối, mà vì sợ bộc lộ những điều yếu đuối trong lòng. Người ta tính toán trong từng mối quan hệ vì đã quen xem mọi thứ như một cuộc trao đổi. Và đôi khi, họ mỉm cười hiền lành nhưng tâm lại đầy kế sách, chỉ chờ dịp thuận tiện để hạ gục người khác mà không để lại dấu vết.
Mỗi người khoác một lớp mặt nạ khác nhau. Có người chỉ dùng để sống sót, có người dùng để leo lên, và cũng có người đến nỗi quên mất đâu là khuôn mặt thật của mình. Họ nói những lời có cánh nhưng trong lòng không còn chỗ cho sự thành thật. Họ dựng nên giấc mơ để người khác say ngủ, trong khi bản thân đã tỉnh dậy từ lâu, chỉ chờ cơ hội thu lợi từ những kẻ đang còn tin.
Thế nhưng rồi sẽ đến một lúc, một ai đó xuất hiện, không lớn tiếng, không buộc tội, không phán xét, chỉ im lặng và nhìn. Ánh nhìn đó không xuyên thấu bằng lý trí, mà bằng trải nghiệm và tỉnh thức. Người kia nhìn thấu những lớp vỏ, những cử chỉ mượt mà, và lặng lẽ nhận ra điều mà chính kẻ che giấu chưa dám thừa nhận.
Và chính khoảnh khắc ấy, mọi vỏ bọc tan rã. Không còn nơi nào để trốn. Người giả dối thấy mình trần trụi. Người thực dụng chợt nhận ra sự cô độc của chính điều mà họ từng cho là thành công. Người nham hiểm, dù khôn ngoan đến đâu, cũng không thể đối diện với một ánh mắt đã buông bỏ mọi ảo tưởng.
Từ đó, chỉ còn hai con đường. Một là tiếp tục chạy trốn, bám víu vào những chiếc mặt nạ khác, sống trong sợ hãi và dối lừa nhiều hơn nữa. Hai là can đảm nhìn lại chính mình, đối diện với bản thể thật, gốc rễ đã từng bị lãng quên. Và nếu còn một chút ánh sáng trong tâm, thì lúc đó, sự trở về mới thật sự bắt đầu.
Người có tuệ giác không cần phơi bày ai. Người có lòng từ không cần nói nhiều. Họ chỉ đứng đó như một tấm gương tĩnh lặng, soi rõ từng khuôn mặt không thật đang đi ngang cuộc đời.
——–
With Metta
TT