Phạm Văn Trọng Tính

Dạo bước chốn nhân gian!

Nửa đêm

Nửa đêm,
không tiếng gió, không ánh đèn,
chỉ có bóng của hư vô
vờn qua tâm đã lặng.

Ta ngồi,
không mong gì thêm ở cuộc đời.
Sắc – không, như giọt sương tan
khi mặt trời chưa mọc.

Thân này mượn.
Tâm này dừng.
Ý niệm như bọt sóng.
Tất cả là tạm, là qua, là không giữ lại được gì.

Có người hỏi:
“Sao không ngủ?”
Ta đáp bằng một nụ cười không lời.
Ngủ hay thức,
nếu còn dính, đều là mộng cả.

Giữa đêm khuya
ta nghe rõ
tiếng vô thường đang thở,
tiếng Niết bàn chẳng gọi mà về.

Không kinh, không chú,
chỉ có một tâm rỗng rang,
chạm đất, chạm trời
mà chẳng để lại dấu vết.

Nửa đêm.
Ta vẫn tỉnh,
không bởi thao thức,
mà vì đã ra khỏi giấc mơ đời.
———–
With Metta
TT

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *