Phạm Văn Trọng Tính

Dạo bước chốn nhân gian!

Không góp công chung, xin chớ phá, Chưa từng nhọc sức, chớ mong công. Gió qua chẳng nhận đang nâng cánh, Trăng sáng nào xưng rọi cánh đồng. Người trí lặng thầm trong việc lớn, Kẻ […]

Dạo này, tôi học được một điều:Hãy ít liên lạc người khác nhất có thể. Không phải vì lạnh lùng. Càng không phải vì cao ngạo.Mà vì ai cũng đang có những bận rộn riêng, những […]

Tôi từng đi qua đoạn đường đó,Cũng từng nghĩ mình đúng giữa sai.Cũng từng sống như chưa từng sống,Và hỏi trời, sao mãi chẳng an ai. Tôi đã thấy những điều không gọi,Tựa sương mai phủ […]

Có những điều trong đời ta cứ ngỡ mình đã vượt quaMột nỗi đau cũ, một mối quan hệ đổ vỡ, một bài học về niềm tin hay sự buông bỏTa tự nhủ với lòng rằng […]

Tôi không còn nghe người khác bằng tai. Tôi nghe bằng một thứ lặng, mà người đời không trãi thì không thể hiểu. Khi ai đó cất lời, tôi không chỉ nghe âm thanh. Tôi nghe […]

Cho hoa kia khoe sắc,đất vẫn cứ âm thầm đen màu như nỗi nhớ,dưới muôn bước thăng trầm. Chân người qua dẫm nát,đất chẳng oán than chi,ôm cả điều rất nặnghóa nhẹ tựa sương vi. Không chọn […]