Phạm Văn Trọng Tính

Dạo bước chốn nhân gian!

Khói lam chiều mỏng như tơVấn vương giữ mãi, mây mờ ngừng xuôi.Ai nhìn mà chẳng ngậm ngùiMột niệm khởi nhẹ, rồi rơi không lời Ao sen gợn bóng mây trờiLá vừa nghiêng đã rụng lời […]

Có buổi sớm, sương giăng nhẹ mặt hồ, người đi ngang ngỡ là khói. Nhưng ai từng ngồi lại đủ lâu sẽ biết, chỉ cần mặt trời lên, mọi thứ sẽ tan. Không cần xua, không […]